Tết năm 2025 Ất tỵ

Năm nay là năm đầu tiên cả gia đình tôi ở lại Sài gòn. Như thường lệ mọi năm trước Tết là chúng tôi canh ngày bán vé để mua vé về quê ăn Tết cùng gia đình hay đi du lịch Nha trang… nhưng năm nay chúng tôi quyết định không đi đâu xa thay vì ở nhà chuẩn bị cây Hoa, dọn dẹp nhà cửa mua đồ ăn để đầy tủ lạnh cùng với khay nước uống vợ tôi chuẩn bị có cả trà matcha, cafe, nước uống trà các loại.
Trước Tết hai vợ chồng tôi đi đến các tiệm bán cây cảnh để chọn lựa những loại cây trồng trong nhà. Vì ở chung cư cao tầng những loại cây thiếu ánh sáng và cần ánh nắng để nở hoa thì không trồng được, nên chúng tôi mua những loại cây trồng trong nhà.

 

Những ngày cận Tết cả tôi và con gái háo hức đi mua giấy màu và những thẻ bài treo trên cây để có không khí Tết. Còn 2 tuần nữa là Tết đến Vợ chồng tôi tranh thủ bọn nhỏ đi học chúng tôi “cúp cua” một bữa để đi mua quần áo cho bọn nó. Hai vợ chồng loanh quanh các tiệm quần áo, siêu thị để lựa đồ, những bộ đồ 2 vợ chồng tự lựa đều không hợp với tụi nhỏ. Thiệt tình thằng con tra 3 tuổi nó thích chọn những bộ đồ nó ưa, vợ chồng tôi lựa về đều không hợp với con mắt nó. Còn đứa con gái thì đã 9 tuổi tuổi này nó đã biết làm đẹp và tự chọn cho mình những bộ đồ theo strength các bộ phim hàn quốc, những bộ đầm nó lựa đầy tính sáng tạo, tự phối váy với áo, quần với áo, coi như hai vợ chồng chúng tôi không can thiệp để nó tự thoải mái, thích mặc gì thì mặc, chỉ góp ý chứ không cản.

 

1 tuần nữa là Tết đến, áo quần, nhà cửa sạch sẽ chúng tôi chờ đợi những gói hàng đồ ăn nấu sẵn cùng bánh mức từ những người nấu ăn bán trên mạng, vợ tôi đặt mua từ trước đó vài tuần giờ họ giao tới chibys tôi chỉ sắp xếp vào tủ lạnh, còn rau củ quả chúng tôi ra chợ mua cho tươi.

 

Ngày 28 Tết mọi việc trong nhà chúng tôi đã chuẩn bị xong, ngày này chúng tôi tổ chức cho cả nhà đi qua Chợ hoa Quận 8 ngay dưới chân cầu Chà và. Năm nay người ta bán chủ yếu Mai vàng và quất, cùng với hoa cúc, còn những loại hoa khác cũng không nhiều, đường hoa nhưng xe cộ rất nhiều nên chúng tôi chỉ ngắm hoa trên taxi xe đi chậm chậm chúng tôi đi dạo hết con đường, tụi nhỏ không thích hoa cho lắm, chỉ có hai vợ chồng trầm trồ còn tụi nhỏ không mặn mà với hoa cỏ, sau khi ngắm hoa chúng tôi quay về sở thú có lẽ nơi này là chổ dành cho bọn con nít nhà tôi, tuy 28 tết nhưng cũng đông người đi sở thú. Sau khi chơi ở sở thú xong chúng tôi đi loanh quanh vào Takasima ăn trưa rồi về nhà, một ngày cũng nhẹ nhành và ai cũng vui vẻ

 

Ngày 29 Tết theo thường ngày buổi sáng cuối tuần tôi đèo vợ đi chợ mua ít rau, 2 đứa con yêu thương của chúng tôi bọn chúng vẫn đang say ngủ, 29 Tết phần lớn các cửa hàng đóng cửa, còn chợ búa thì bày bán trái cây và thực phẩm rất nhiều, nào hoa quả, trái cây bông, đặc biệt là đồ cúng. Đi chợ sắp xếp đồ ăn vào tủ lạnh chúng tôi nối đồ cúng đưa ông Táo hết buổi trưa, ăn cơm xong chúng tôi ngủ, nghỉ ngơi, dậy tiếp tục chơi với nhau cho đến tối, cả nhà lại đèo đi lòng vòng mua đồ chơi cho bọn nhỏ vì đã hứa mua gì đó cho chúng chơi Tết, Ngoài chợ giờ này nhộn nhịp hẵng lên, mọi người ai cũng cố gắn mua cho đủ đầy, hoa cúng, trái cây vẫn còn nhiều, chợ mọi người đi xe rất tấp nập, chúng tôi ghé vào mua 2 bó hoa lay ơn lúc này 1 bó hoa 60 ngàn, chúng tôi mua 2 bó về cắp tết cho nhà có hoa.

 

Đêm giao thừa, chúng tôi cũng tất bật xong hết mọi việc trong gia đình tụi nhỏ non nao chờ thời khắc bắn pháo hoa, tụi nó không ngủ cho đến giao thừa và pháo hoa năm nay được người dân mua về tự bắn, không như những năm trước Pháo hoa chỉ chính phủ mới được phép bắn, chúng tôi chỉ được xem từ xa, năm nay thì được xem cận mắt, khói bụi mù trời tuy được xem pháo hoa người ta bắn gần mắt còn đằng xa pháo hoa của Chính phủ bắn thì xem hơi mờ. Cũng 30 phút tiếng pháo hoa kết thúc chúng tôi vào uống trà coi như 1 năm cũng kết thúc và chào đón năm Ất tỵ Mội năm mới cầu chúc bình an. Tụi trẻ không chịu đi ngủ chờ đón tiền lì xì, chúng nó chạy nhảy len xen lên vui vẻ cười đùa thích thú. Cả gia đình chúng tôi cùng uống trà ăn bánh chơi trò lì xì do vợ tôi bày ra bằng chia nhỏ tiền lì xì ra cho vào nhiều bì lì xì để quay con số bốc, ai quay được số 1 hoặc số 6 mới được bốc 1 cái, tụi nó chơi liên tù tì cũng hết đi mấy bì. mẹ lì xì rồi đến papa lì xì. Tôi lỳ xì cho cả nhà và mỗi người tặng một câu chúc mừng năm mới bình an. Quay quầng đêm giao thừa ấm áp và thật sự bình an, thời gian như chậm lại theo cách chúng tôi sống, không bạn bè, không người thân chỉ riêng gia đình nhỏ chúng tôi, cảm giác thật sự ấm áp khi mình lắng đọng lại. Cảm giác khi mình chậm lại, không chạy nhanh, không kỳ vọng, không quan tâm đến những người xung quanh, không quan tâm đến những mối quan hệ ngoài kia, lắng đọng lại, thời gian lúc đó chậm lại đầu tôi lúc đó không suy nghĩ đến bất cứ ai ngoài gia đình nhỏ của tôi, Chúng tôi cùng nhau nói chuyện vui cười ở thời khắc hiện tại, cảm xúc lắng đọng, bình an tự nhiên đến. năng lượng trong con cái của chúng tôi cũng an bình. Tôi có hỏi Vợ tôi: Vợ thấy mình ở nhà đón tết, mọi khi mình về quê phải chạy lên nhà ông Nội, chạy đến cô dì, chú bác, rồi tìm cách làm vừa lòng hết mọi người với thời khắc mình quay lại với chính mình không quan tâm tới ai cả. thì cảm giác lúc này như thế nào? Vợ tôi mới thấy sự bình an rất nhẹ trong lòng, trong suy nghĩ trống rỗng không lo âu, không phải sợ mất lòng ai. Con gái tôi cũng vậy, Tuy con bé thích về quê ăn Tết hơn ở lại Sài gòn, Vì nhà ông ngoại đẹp về đó con gái tui thấy vui hơn, nhưng khi tôi hỏi lại con có thích phải về quê rồi chạy dộc dộc lên nhà ông Nội, chạy xuống nhà cô chú dượng con có thích không? thì con bé trả lời không. Con thích ở nhà với ba mẹ như lúc này hơn. Cảm giác Tôi hồi nhỏ tôi hiểu cứ tới Tết là ba mẹ dẫn hết chổ này đến chổ khác đi thăm hết người này đến người khác, mà nhiều người cả năm không gặp, họ cũng không quan tâm đến mình, đi cho có lệ rồi đâu cũng vào đó, vì đây là phong tục truyền thống,, nhưng sau khi tôi lớn lên mới hiểu giá trị nằm ở chất lượng chứ không phải số lượng, rồi chất lượng bạn bè là ai chứ không phải cứ phải bà con là phải biết nhau rồi biết xong để đó cũng không mặn mà cho lắm. Con cái tôi cũng vậy tôi cũng không muốn cho nó đi đến nhà người quen mà họ không có 1 giá trị tích cực để học hỏi. Phần lớn bà con họ luôn muốn mình làm đẹp lòng hơn là làm cho giá trị tăng lên.

 

Ngày mồng 1 cũng đến. Chúng tôi ngủ mà không cần biết ngày mai sẽ dậy sớm đi làm, ngủ cho thoải mái vì đêm qua đón giao thừa cũng hết 2 giờ sáng thì sáng nói dậy sớm sao được, ngủ nướng mà không sợ ông Ngoại nói gì, không ngại về trễ để ông Nội chờ, Không cần quan tâm bạn bè đối tác gọi điện thoại thúc dục. mọi chuyện coi như đóng cửa lại chúng tôi phía sau cánh cửa không ai nhìn ngó vào, và cũng không cần phải bước ngược ra để chào đón ai cả, Ngày mồng 1 Tết là ngày chúng tôi tái tạo năng lượng, cả nhà dậy trễ, Tôi và vợ dậy sớm nấu đồ ăn sáng cho bọn trẻ tụi nó ngủ cũng tới 8 giờ mà không cần lo lắng ba mẹ gọi dậy đi học.
Năng lượng khi bạn bỏ mặc hết tất cả mà chỉ tập trung hiện tại nó làm bạn bình an đến lạ thường. bạn không cần phải suy nghĩ bất cứ điều gì sau cánh cửa. Thật tuyệt vời với cafe, châm bình trà nóng, tôi có chuẩn bị 2 ly nước trà lipton cách Quảng ngãi cho vợ và tôi, con gái tôi thì nó tự pha món nước nó yêu thích cho nó và em trai là món nước socola đá, Chúng tôi cùng ăn sáng xong thì lên chơi trò chơi mà cả gia đình cùng chơi được, trò quay xúc sắc để đi ai về đích trước, thằng Moon thì vừa chơi vừa chạy lòng vòng quay bàn trà, nó chơi ăn gian để về đích trước. vừa uống cafe vừa uống trà vừa ăn bánh trái nhẹ nhàng cùng tụi nhỏ, Cảm giác lắng đọng, chúng tôi không nghĩ ngợi gì nhiều, chỉ vui vẻ bên nhau, trao nhau thời gian bình an tự đến. Rồi cũng đến 2 giờ chiều chúng tôi mới nấu đồ ăn trưa, vì sáng mồng 1 dậy trễ ăn trễ nên phải 2 giờ mới nấu đồ ăn trưa, mặc kệ trễ thời gian lúc này với chúng tôi không vội vàng, cứ tà tà rồi cũng không sao không ai dí rất thỏa mái. ăn trưa xong chúng tôi ngủ 1 giấc thật đã cho đến 5 giờ mới dậy, dậy rồi tiếp tục ăn và chơi, ăn tối xong chúng tôi cũng ở trong nhà, chơi cùng nhau, đọc sách, dành thời gian cho nhau nhiều hơn, nói chuyện với nhau nhiều, hỏi thăm, chúng tôi không thăm hàng xóm vì tôi nghĩ thăm hàng xóm nói đề tài gì? nói chuyện gì? rồi đến thăm họ rồi họ đến thăm chúng tôi rồi con cái cái chúng tôi nó không thích phải ngồi đó nghe những chuyện không dành cho nó hay là ba mẹ cứ chơi với người khác không chơi với nó? nhiều câu hỏi nên tôi quyết định không thăm bất cứ ai cả. Chúng tôi dành thời gian cho nhau trọn vẹn. vì hàng xóm chúng tôi gặp thường xuyên, trong năm có nhiều cách nhiều thời gian để nói chuyện, mình hãy sống trọn vẹn tình nghĩa thì không cần phải chờ đến Tết mới tình nghĩa.

 

 

Ngày mồng 5 Tết. Hôm nay là ngày nghỉ tết cuối cùng cũng là ngày chủ nhật của tuần. Vậy là ngày mai mọi việc lại trở lại bình thường, 2 vợ chồng đi làm, 2 con đi học lại. Cảm giác hơi buồn, cảm thấy buồn buồn. Cái cảm giác này là khi tôi từ quê vào lại Sài gòn mỗi kỳ nghĩ nếu tôi có về quê sau khi vào lại. Cảm giác hơi buồn buồn, có một chút tiếc nối vì những ngày nghĩ đã qua. Bạn có cảm giác giống tôi không? đây là cảm giác rất khó tả, vẫn chưa có từ ngữ nào tôi nghiên cứu ra để diễn tả cảm xúc lúc này. Tôi nghiên cứu đây là cảm giác hụt hụt hẫng vì đã quen với không khí thư giãn và tự do trong kỳ nghỉ. Dưới đây là một số lý do và cách để đối phó với cảm giác này * Tôi thì muốn ở nhà để chuẩn bị cho ngày mai đi làm lại, nhưng vợ tôi và con thì muốn đi đâu đó gần sài gòn để vui chơi 1 ngày cuối cùng, giống như muốn kéo dài thêm ngày nghĩ, thật sự với tôi nghĩ vậy đủ rồi, không muốn đi đâu để phải lao ra tìm cái sự vui vẻ bên ngoài vừa tốn tiền vừa mệt cái đầu. thời gian muốn chậm rãi rồi chào đón ngày trở lại 1 cách nhẹ nhàng. Nhưng cuối cùng Vợ tôi cũng quyết định cho gia đình đi gần gần quận 12, Khu vui chơi có chút thiên nhiên, nhưng khi chúng tôi phải đi taxi và dậy từ sớm không kịp ăn sáng để chạy đến khu du lịch nhà vườn, đến đó thì nhiều thất vòng hơn cái mong đợi tìm niềm vui vớt vác, Chúng tôi đi taxi đến đó khi vào khu du lịch thì nơi đó không như mong đợi, mọi thứ thật bẩn giống như người ta ở mà không dọn vệ sinh, nhìn đâu cũng thấy bẩn, vào đây chơi rồi ăn sáng nhưng cũng tranh thủ làm bửa trưa rồi lật đật chạy về. về đến nhà cũng 3 giờ chiều coi như vừa mệt vừa thất vọng. Tôi thì nghĩ khi mình đã đi rồi thì chấp nhận cho dù nó không đúng ý mình cũng không sao. vườn tược thì phải có kiến, muỗi và bị ngứa khi đi trên đất, vì tụi nhỏ và vợ tôi ở quen với thành phố, giờ về quê cảm giác như mình bị vất vào chỗ phân gà vịt, rồi chuồng trại, nước lầy lội, không giống như khách sạn resort. Giờ tôi mới thấy để hoạt động 1 nơi du lịch phục vụ cho nhiều người không đơn giản như mọi người nghĩ, chi phí dọn vệ sinh, chi phí sửa chữa tạo cảnh vật… mọi chi phí và cần phải có nguồn lực lớn dài hơi, và cả người có tâm huyết mới làm được. Họ bỏ công sức làm để phục vụ tất cả mọi khách đến cũng là 1 vấn đề khó vì mỗi người mỗi ý trong khi đó tiền dịch vụ trong menu khách thấy cao nhưng so với tiền phí người chủ bỏ ra là rất lớn. đơn giản bạn hãy dọn nhà dịp tết rồi bạn sẽ thấy nó vất vã đến chừng nào, mà khu du lịch họ phải dọn thường xuyên nào tẩy ố, tẩy rong rêu, tẩy con trùng, giặt quần áo rap còn cả dọn vệ sinh… tôi thấy nếu ai có ý định bỏ phố về vườn cũng cần cân nhắc kỹ có đủ sức và ý chí không hãy nên về. còn không hãy ở ngay thành phố nơi bao nhiêu thế hệ người ta đã nghiên cứu ra mọi nhu cầu để dễ sinh hoạt, trường học bệnh viện khu vui chơi… còn ở quê thì không có gì cả mà 1 tay bạn phải làm nên, nhưng hoa màu cây trái thì bán tiền rất ít, nên cần tìm 1 chi phí cao để trang trải sinh hoạt hàng ngày, ví dụ muốn mua cái cưa điện cắt cỏ cũng phải cần tiền mà bán hết vườn trái cây nhiều khi không đủ mua… Nghĩ đến đây thôi cũng làm tôi nhận ra mình nên tìm phương pháp khi muốn có 1 cái vườn nhỏ để khi mệt mình bỏ phố về quê ít ngày thì nên làm gì để không bị thất vọng.

 

Ngày

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *