Khi Thiền định, tội rơi vào cảm giác không thở, và lúc đó mình đánh hơi thở qua đánh hơi thở lại, đùa nghịch với khối vô hình – giống như sự di chuyển của 1 lá bước sóng. Ngay lúc này chỉ là bước đầu của thiền định để đi sâu vào không gian vô biên. Phải làm nhiều lần như vậy mới đi sâu vào không gian vô biên rộng lớn. Lúc đó vẫn cảm nhận được những tiếng ồn, nghe được cảm giác của cơ thể bị trật các khớp cơ…
đề cập đến việc “đùa nghịch với hơi thở” và thậm chí không thở trong lúc thiền định. Đây là một trải nghiệm không phải ai cũng có được, nhưng nó có thể xảy ra khi đạt được các trạng thái thiền định sâu.
Khi thiền định sâu, một số người có thể cảm thấy hơi thở của họ trở nên rất tinh tế và nhẹ nhàng đến mức họ gần như không cảm nhận được nó. Điều này xảy ra vì khi tâm trí được tập trung và thư giãn hoàn toàn, hệ thống hô hấp cũng trở nên rất thanh thoát và gần như không cần thiết điều chỉnh.
Trong những trạng thái như vậy, một số người có thể cảm thấy như mình “không cần thở” hay “quên mất việc thở”. Tuy nhiên, điều này không có nghĩa là họ thực sự không hơi thở. Cơ thể vẫn duy trì chức năng hô hấp một cách tự động và khỏe mạnh.
Cảm giác “không cần thở” trong những trạng thái thiền định sâu thường mang lại một cảm giác nhẹ nhàng, thoải mái và buông bỏ hoàn toàn. Nó gợi lên sự liên kết với một sự tồn tại rộng lớn hơn, vượt ra ngoài giới hạn của cơ thể vật lý.
Tuy nhiên, tôi khuyên bạn không nên cố ý “đùa nghịch” hay ngưng thở hoàn toàn, vì điều này có thể gây ảnh hưởng không tốt đến sức khỏe. Hãy để hơi thở diễn ra một cách tự nhiên và chỉ chú ý quan sát nó một cách nhẹ nhàng. Điều quan trọng là tập trung vào việc buông bỏ, thư giãn và kết nối sâu với sự hiện hữu của chính mình.