Từ ngàn xưa, con người không lẽ không đẹp? Trên thế giới có người da màu, có người da vàng, có người da trắng; người thì mắt nâu, người thì mắt đen, người tóc trắng, có cả người tóc đen. Vậy cái đẹp chuẩn là cái nào? Không ai có thể trả lời được. Người da màu thì thích mình da trắng, người da trắng lại thích mình da ngăm, người có mắt nhỏ thì muốn có mắt to… Cái đẹp hay xấu thường do chính mình định nghĩa, tự mình tạo ra suy nghĩ và làm khổ mình.
Bản tính con người là thích tìm tòi những gì mình chưa có, thấy cái của người khác luôn đẹp hơn cái của mình, rồi cố gắng để thay đổi chính mình. Có khi thay đổi theo chiều hướng tích cực, nhưng cũng có thể theo chiều hướng không tích cực. Ngày nay, nhiều viện thẩm mỹ ra đời để thay đổi hình hài con người, và mọi người thường nói về việc đi làm đẹp.
Tại sao bác sĩ thẩm mỹ làm đẹp nhưng họ không thấy điều đó là đẹp? Bởi vì công việc họ đang làm chỉ thay đổi giá trị bên ngoài chứ không thể thay đổi giá trị bên trong. Việc họ làm đẹp chỉ là sơn lớp sơn bên ngoài ngôi nhà để che lấp những vết bẩn cũ, chứ không phải là vẻ đẹp tự nhiên có từ lúc sinh ra.
Bác sĩ làm đẹp thường chỉ coi đây là một công việc để kiếm tiền, chứ không nghĩ rằng đó là cái đẹp thật sự của một con người. Hầu hết những người đi làm đẹp chỉ quan tâm đến giá trị bên ngoài, giá trị ngắn hạn; hôm nay làm đẹp kiểu này, ngày mai làm đẹp kiểu khác. Họ đều biết rằng cái đẹp đó là giả tạo, không có thật. Những bệnh nhân đến với họ thực tình cũng không muốn kết bạn, vì họ thừa biết rằng người đó chỉ sống bề ngoài, bên trong không sâu sắc.
Thời đại máy tính phát triển, hình ảnh chụp từ máy ảnh thường nhắm đến việc dễ nhìn, che đi những khuyết điểm tự nhiên. Máy quay phim và máy chụp hình ngày nay có thể thay đổi và chỉnh sửa ảnh để không lộ ra những vết sẹo, làm tóc mượt hơn và làm da sáng hơn. Nhiều người không thích khuyết điểm của mình, vì vậy họ thường che lấp đi. Hình ảnh được đưa vào máy tính nhờ các công cụ sửa ảnh, xóa mờ hoặc thậm chí làm liền vết da nám để trông da bằng phẳng hơn.
Con mắt quen với màn hình máy tính, khi nhìn trên màn hình, hình ảnh sáng hơn và đủ ánh sáng nên trông đẹp hơn. Người ta cứ mơ ước mình đẹp như những cô yêu quái trong phim Tây Du Ký, tìm đến sự hoàn hảo trên thân thể. Mỗi lần lên bàn mổ, phải cắt da cắt thịt, họ quên đi đau đớn vì mục tiêu của họ là đẹp. Khi trở nên đẹp, sẽ có nhiều người vây quanh mình, và mình trở thành người thành công.
Thực tế, nhiều người đẹp trông có vẻ thành công, bởi những người đẹp thường được báo chí và truyền hình săn đuổi để có hình ảnh thu hút, dễ câu khách xem, nên giá trị cái đẹp tăng cao. Nhiều hãng truyền thông không quan tâm đến tính cách của họ, mà chỉ chú trọng đến vẻ bên ngoài để “hái tiền” từ người xem.
Các quảng cáo luôn thay đổi cách nhìn. Nếu hình ảnh quảng cáo không bắt mắt, không chạy theo thời đại, thì ai sẽ xem? Người xem chỉ chú ý đến cái hiện tại, cái đang nổi bật. Chúng ta nhìn những hình ảnh nhảy múa trên tivi, đọc một bản tin trên báo với hình ảnh xuất hiện; bạn có biết được sự thật bên trong là gì không?
Đó là lý do người ta thường nói về những gì xuất hiện trên mặt báo hay trên truyền hình. “Trên mặt báo” có nghĩa là chỉ ở bề mặt, chứ không phải ở sâu bên trong; còn “trên truyền hình” chỉ là hình ảnh được truyền đến mắt người xem, còn những điều ẩn sâu bên trong thì bạn không thể thấy được. Khi xem hay đọc báo, thực tế chỉ để giải trí mà thôi.
Đẹp, thích, chỉ là cảm xúc tức thời; có thể lúc này đẹp nhưng ngày mai không còn đẹp nữa, hôm nay thích, ngày mai có thể không thích nữa. Có nhiều người lấy vợ rất đẹp nhưng sống với nhau một thời gian thì tính cách và giá trị sống khác nhau dẫn đến chia tay.
Đây là câu chuyện thực tế. Hồi tôi đi học, vào thời kỳ của máy vi tính những năm 2000, có phần mềm chat Yahoo. Hầu như sinh viên chúng tôi đều sử dụng phần mềm này để giao tiếp và tìm kiếm bạn bè ở xa. Có thể họ ở tỉnh này nói chuyện với người ở tỉnh kia, tất cả đều diễn ra qua màn hình máy tính, chỉ ghi tin nhắn, vì lúc đó máy tính chưa có công nghệ camera như bây giờ.
Nhiều thanh niên, đặc biệt là những bạn nữ, thường thích vào các phòng internet để nói chuyện sau khi đi học về. Có những cặp đôi trai trẻ và cô gái nói chuyện rất hợp ý, họ nảy sinh ý định muốn gặp mặt ở ngoài đời. Tuy nhiên, khi gặp mặt, cảm xúc khi nói chuyện qua tin nhắn bỗng chốc tan biến, vì họ phát hiện ra rằng vẻ bề ngoài của đối phương không như họ mong đợi.
Sau đó, nhiều cô gái bắt đầu tìm cách thay đổi khuôn mặt. Giờ đây, nhiều người nghĩ ra nhiều cách để che đi khuyết điểm của mình bằng mỹ phẩm. Họ tin rằng mỹ phẩm sẽ giúp họ làm đẹp trong mắt người khác và che giấu những điểm xấu. Họ tin rằng khi trang điểm, đối phương sẽ có cái nhìn tốt hơn về họ, còn việc sống với nhau sau này thì tính sau.
Nhiều nhãn hàng mỹ phẩm tìm cách thu hút phụ nữ bằng cách tạo ra giá trị giả, khiến mỹ phẩm trở thành chiếc mặt nạ che mắt người khác. Những nhãn hàng này thường sử dụng người mẫu quảng cáo để người tiêu dùng nghĩ rằng sử dụng sản phẩm của họ sẽ giúp mình trở nên đẹp hơn. Nhưng họ không biết rằng những hóa chất trong mỹ phẩm có thể không tốt cho da mặt, và việc sử dụng mỹ phẩm quá nhiều có thể khiến họ trở nên xấu hơn.
Khi da không còn khả năng tạo ra chất nhờn tự nhiên, các lỗ chân lông bị bít bởi những loại bột quá mịn, khiến da không thể thải độc ra ngoài. Điều này có thể gây hại cho phụ nữ, đặc biệt là sau khi họ lấy chồng. Khi không còn thời gian để trang điểm, làn da của họ có thể xấu đi nhanh chóng do tác động của hóa chất và sự lão hóa theo thời gian. Đây cũng là điều mà phụ nữ cần cân nhắc.
Giá trị ngắn hạn khác giá trị lâu dài. Giá trị ngắn hạn chỉ tồn tại tối đa một năm, chưa tới hai năm. Khi bạn đã đủ no rồi, bạn sẽ quên đi mọi thứ. Còn giá trị lâu dài, cho dù bạn đói hay no, vẫn tồn tại; mọi người đến với bạn vì giá trị lâu dài. Những người đến với bạn vì giá trị ngắn hạn thì cũng sớm ra đi để tìm cái mới, giá trị ngắn hạn đẹp hơn. Đó là bản chất của con người.
Lý do tại sao chúng ta phải học, phải thực hành là để hiểu rõ nguyên nhân vì sao giá trị ngắn hạn tồn tại quá ngắn, còn giá trị dài hạn thì tồn tại lâu và có những người đến với nó đều tốt.
Chúng ta cũng thấy rằng nhiều nhãn hàng và báo chí chỉ nói về người nổi tiếng, một đến hai lần là họ chuyển sang người nổi tiếng khác. Bởi vì họ đến chỉ để lấy giá trị rồi đi tìm cái mới. Bản chất là vậy.
Cái gì thay đổi cách nhìn? Giá trị là cái vô hình. Không phải không thể dạy được, nhưng để chuyển đổi từ suy nghĩ sang chữ viết rất khó. Một nhóm người không muốn người khác thấy được điều đó. Khi cả thế giới ai cũng thấy được, thì ai cũng giỏi như nhau, và nhóm người đó sẽ không thể điều khiển được con người.
Khi chúng ta tập trung vào cái sâu sắc bên trong con người, thì những thứ bên ngoài như thẩm mỹ làm đẹp chỉ là chiếc áo mặc trên người. Ngày mai, chúng ta có thể cởi ra và thay chiếc áo khác một cách dễ dàng. Còn giá trị cốt lõi thì không thể thay đổi, mà nó tích lũy càng ngày càng nhiều sau nhiều trải nghiệm thực tế. Đôi khi cái xấu tự nhiên của bạn làm người khác thích thú.